Đó là câu nói của Blaise Pascal đã nói vào giữa thế kỷ 17. Căn nguyên của các rắc rối mà con người đối diện như: chiến tranh, xung đột, các mối quan hệ bị tan vỡ, dịch bệnh, khủng hoảng tinh thần (có thể dẫn đến làm tổn hại thể xác và tinh thần)...chính là do con người không thể tìm về đại thể, sự tĩnh lặng, nhìn sâu và kết nối với tâm mình.
Ngược lại, con người chạy trốn, xa rời tâm, xa rời đại thể hay vô ngã, để chạy trốn và đánh mất chính mình bởi những ảo tưởng sai lầm của tự ngã. Lúc cái tôi lên tiếng là lúc bức màng ngăn mờ ảo được giăng ra như ma trận, dẫn lối con người tới chỗ vô minh, nguồn gốc của mọi đau khổ. Đó là lúc chúng ta quên đi bản chất tốt đẹp của braman (đại ngã), chân như tốt đẹp để đến với những cái tôi đầy ích kỷ.
Con người mất đi khả năng sống một mình, trong sự im lặng thánh thiện, gần gũi với mẹ tự nhiên. Thay vào đó, con người đắm chìm vào đông xô bồ, và những tâm trí bấn loạn bởi vòng xoáy vật chất, điều dẫn con người tới những cuộc khủng hoảng tinh thần kéo dài.