Scott Grannis là Nhà kinh tế trưởng từ năm 1979-2007 tại Western Asset Management, một nhà quản lý toàn cầu, có trụ sở tại Pasadena về danh mục đầu tư trái phiếu cho các khách hàng tổ chức. Giờ đây, Sott thích cập nhật tin tức về kinh tế, thị trường và chính trị từ căn hộ của mình nhìn ra Bãi biển Calafia trên bờ biển Nam California, nơi ông muốn nghĩ rằng mình miễn nhiễm với lối suy nghĩ theo nhóm của Phố Wall. Ông đã kết hôn được gần 49 năm với Norma, người vợ Argentina tuyệt vời, có bốn người con và năm đứa cháu (bốn trai và một gái). Scott Grannis là một người tin tưởng vào lý thuyết kinh tế trọng cung, như được thực hành bởi những người cố vấn của ông, Jude Wanniski, Art Laffer và Larry Kudlow quá cố.
Tôi đã dự đoán sự suy giảm của lạm phát trong ít nhất một năm nay, và báo cáo CPI ngày hôm nay đã chính thức hóa điều đó - không thể phủ nhận rằng lạm phát đã giảm xuống mức gần bằng mục tiêu của Fed. Không phải ngẫu nhiên mà thị trường cuối cùng đã thừa nhận điều mà tôi đã mong đợi trong nhiều tháng: khả năng Fed siết chặt thêm một lần nữa tại thời điểm này là bằng không. Vấn đề duy nhất bây giờ là khi nào Fed bắt đầu cắt giảm lãi suất; thị trường cho rằng lần cắt giảm đầu tiên diễn ra tại cuộc họp FOMC ngày 1 tháng 5, trong khi tôi cho rằng nó xảy ra sớm hơn nhiều.
Biểu đồ # 1
Biểu đồ # 1 so sánh sự thay đổi CPI theo năm so với CPI trừ đi thành phần nhà ở của nó (chiếm khoảng một phần ba chỉ số CPI). Nếu không có chi phí nhà ở, mà chúng tôi biết đã bị thổi phồng một cách giả tạo do phương pháp sai lầm của BLS (xem Biểu đồ # 2 và # 3), CPI chỉ tăng 1.5% trong năm kết thúc tháng 10 năm 23. Trên thực tế, theo thước đó này, lạm phát đã ở mức hoặc dưới mức mục tiêu của Fed trong sáu tháng qua.
Biểu đồ # 2
Biểu đồ # 2 cho thấy tỷ lệ thay đổi hàng năm theo quý và 3 tháng của Owner's Equivalent Rent (thành phần chính của chi phí nhà ở). Tại đây, chúng ta thấy rằng chi phí nhà ở đã tăng với tốc độ hàng năm từ 5-6% trong vài tháng qua. Hãy so sánh điều này với thực tế là giá nhà trên toàn quốc, theo chỉ số Case-Shiller, chỉ tăng 1.4% kể từ giữa năm 2022. Dòng dưới cùng, OER đang phóng đại đáng kể lạm phát.
Chart #3
Chú thích: các chỉ số lạm phát chính tại Mỹ sẽ tính toán tiền thuê tương đương của chủ sở hữu (owners' equivalent rent - số tiền thuê nhà tương đương với chi phí hàng tháng của việc sở hữu một bất động sản)
Biểu đồ #3 được thiết kế để hiển thị rằng phương pháp BLS thực sự sử dụng sự thay đổi giá nhà từ 18 tháng trước để thúc đẩy sự thay đổi Owner's Equivalent Rent. Do đó, những thay đổi lớn về giá nhà sẽ ảnh hưởng đến tính toán CPI với độ trễ lên đến 18 tháng! Biểu đồ này cũng cho thấy mạnh mẽ rằng sự giảm tốc mạnh mẽ của giá nhà bắt đầu từ một năm trước, vào mùa hè năm ngoái, sẽ khiến sự thay đổi trong OER giảm xuống gần bằng không trong 9-10 tháng tới. Điều đó đến lượt nó mạnh mẽ ngụ ý rằng đóng góp vào lạm phát đến từ chi phí nhà ở sẽ giảm trong nhiều tháng tới. Do đó, sẽ không có gì ngạc nhiên khi thấy lạm phát CPI nói chung giảm xuống mức tiêu cực trong 3-6 tháng tới.
Chart #4
Biểu đồ #4 cho thấy sự thay đổi trong tốc độ tăng trưởng của cung tiền M2 có xu hướng xuất hiện các thay đổi tương tự về tốc độ lạm phát với độ trễ khoảng 1 năm. Đây là bằng chứng mạnh mẽ cho thấy đợt lạm phát gần đây mà chúng ta đã phải chịu đựng có nguồn gốc từ tiền tệ. Như tôi đã giải thích nhiều lần trong năm qua hoặc hai năm qua, nguồn gốc của đợt tăng lạm phát của chúng ta có thể bắt nguồn từ việc tiền tệ hóa khoảng 6 nghìn tỷ đô la chi tiêu thâm hụt liên bang trong giai đoạn 2020-2021. Rất may, không có sự tiền tệ hóa nợ công nào thêm kể từ năm 2021.
Chart #5
Biểu đồ #5 cho thấy tỷ lệ thay đổi hàng năm theo quý của giá sản xuất (PPI) tổng thể và cốt lõi (giá sản xuất có xu hướng đi trước giá tiêu dùng, vì vậy đây giống như đang xem trước xu hướng của CPI trong những tháng tới). Theo thước đo này, lạm phát đang chạy ở mức từ 0-2%. Hơn nữa, chỉ số giá sản xuất không thay đổi kể từ tháng 6 năm 2022.
Lạm phát đã chết, xin cho nó yên nghỉ.
Liệu có bất kỳ lý do nào để Fed trì hoãn hạ lãi suất cho đến tháng 5 không? Tôi không thể nhìn thấy.
Chính sách tiền tệ rõ ràng là chặt chẽ, được phản ánh trong một loạt các chỉ số: 1) giảm tốc đáng kể trong tốc độ tăng giá gần như tất cả các mặt hàng, 2) giảm mạnh 57% số lượng khởi tạo thế chấp mới kể từ đầu năm 2022 (tức là lãi suất cao đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị trường nhà ở), 3) giảm 20% giá cả hàng hóa phi năng lượng kể từ đầu năm 2022, 4) ở mức 2.3%, lợi suất thực tế trên TIPS 5 năm (một thước đo tuyệt vời về mức độ chặt chẽ của chính sách tiền tệ) cao hơn đáng kể so với mức trung bình 28 năm của họ (1%), và 5) đường cong lợi suất vẫn bị đảo ngược.
Nếu Fed vẫn giữ nguyên lập trường, họ sẽ đợi quá lâu để hạ lãi suất, cũng như họ đã đợi quá lâu để tăng lãi suất hai năm trước. Và điều đó đến lượt nó có nghĩa là khi họ cuối cùng hạ lãi suất, họ sẽ phải hạ nhanh hơn và nhiều hơn so với bây giờ.
Tin tốt là vẫn có rất ít hoặc không có lý do gì để nghĩ rằng nền kinh tế đang gặp rủi ro. Các chênh lệch hoán đổi và tín dụng thấp, độ biến động hàm ý thấp, số đơn xin trợ cấp thất nghiệp ban đầu thấp và thanh khoản dồi dào.
CẬP NHẬT (16/11/23): Đây là biểu đồ thưởng cập nhật cho thấy thâm hụt liên bang đã được tiền tệ hóa như thế nào vào năm 2020 và 2021, và mối liên hệ đó đã bị cắt đứt cách đây khoảng một năm. Hôm nay, chúng ta có thâm hụt lớn và đang diễn ra đo bằng hàng nghìn tỷ đô la, nhưng chúng không còn chuyển thành sự gia tăng lớn về cung tiền nữa. Đây là cách nó phải như vậy. Thâm hụt không bao giờ nên được tiền tệ hóa, và như vậy chúng không nhất thiết phải gây lạm phát. Nhưng vì thâm hụt ngày nay là sản phẩm phụ của việc chi tiêu quá mức, chúng đại diện cho một lực cản trở sự tăng trưởng. Chính phủ đang vay tiền và chi tiêu lãng phí. Điều đó làm hao mòn các nguồn lực khan hiếm và kìm hãm tiềm năng tăng trưởng dài hạn của nền kinh tế. Con cái và cháu chúng ta sẽ phải trả giá bằng việc mức sống có thể cao hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét